Kể từ ngày bị Bảo Châu lấy đi cái của báu ngàn vàng, Mạc Thước trở nên trầm mặc ngại giao tiếp, răm rắp nghe theo lời Bảo Châu. Ngoan ngoãn đến độ Bảo Châu có làm gì sai thì anh ta cũng chẳng hề phản kháng mà thay bằng giọng điệu nhẹ nhàng. Chẳng biết sau này sẽ như thế nào nhưng hiện tại Mạc Thước trông rất hạnh phúc. Mạc Thước như được sống là chính mình phải chi con cu có thể mọc lại chắc chắn Mạc Thước sẽ để cho Bảo Châu cắt thoải mái. Việc ấy như đánh thức bản năng dục vọng vốn có của Mạc Thước. Anh ta thèm khát cảm giác đau đớn xen lẫn dục vọng, muốn được cắt cu nhiều lần nhưng điều đó hoàn toàn vô lí. Giờ đây khi nhìn xuống chỗ để đái anh ta có một chút tiếc nuối tháng ngày được làm đàn ông, chỉ một chút thôi. Giữa ranh giới vừa muốn có cu để đái, vừa muốn bị thiến đi làm cho Mạc Thước cảm thấy lưng chừng. Dù sao việc ấy cũng tạo ra nhiều khoái cảm hơn là đau đớn và đặc biệt làm cho Bảo Châu an tâm mà ở bên, Bảo Châu sẽ không rời bỏ anh ta. Trong mắt Mạc Thước giờ đây chỉ có Bảo Châu điều đó khắc sâu tận tâm trí của anh ta như một sự phong ấn. Anh ta nghe lời Bảo Châu như một mệnh lệnh để có thể nhận lấy phần thưởng là được phục vụ cho cái lồn trinh nguyên mà Bảo Châu đã hằng gìn giữ cho anh ta lúc còn dưới quê. Đã lâu rồi kể từ lúc Mạc Thước bị thiến đi, Bảo Châu bắt đầu cơn thèm khát dục vọng nhưng Mạc Thước lại không còn "dụng cụ" để thoả mãn nhu cầu của cô ấy đang sục sôi trong người.
- Tui có quen ông kia hơn 4 năm nay mà tui giấu anh á. Lần trước tui có dắt về cho anh xem, chắc anh còn nhớ phải không?
- Nhớ chứ, Bảo Châu vì tui mà gìn giữ kĩ càng như thế là tui vui lắm. Nhưng mà giờ tui không còn là đàn ông nữa đó đa. Bảo Châu có quyền đến với họ, tui không ép
- Anh có hối hận không? Lúc đấy là tại tui ghen tuông quá nên không thể kìm lòng được. Tui xin lỗi anh nghen
- Được đi theo để phục vụ cho Bảo Châu là tui mừng lắm đó đa. Nhìn Bảo Châu vui tui cũng vui lây
Bảo Châu ngạc nhiên trước hành động và cách cư xử của Mạc Thước. Rõ ràng cô đã thiến anh, tước đi quyền được làm đàn ông khiến anh không có cách nào để hưởng thụ giai sắc trần đời được nữa. Nhưng có một lực hấp dẫn kì lạ khiến Mạc Thước phải bám lấy Bảo Châu, đó là sự gần gũi từ khi cả 2 còn bé; là một sự quen thuộc đến khó rời giống như để trồng được một giàn bầu người ta phải làm trước một cái khung. Cái khung sẽ cố định ở đấy giúp cho giàn bầu ngày một phát triển và kết quả thu lại đó là những quả bầu to tròn, xanh mướt. Nhớ hồi còn dưới quê khi cả 2 đang tuổi mới lớn rồi ra đồng bắt ốc mò cua, chơi những trò chơi dân gian mà đến bây giờ trong lòng cả 2 không thể quên đi được nào là ô ăn quan, thảy đá, ném lon... Rồi có hôm người ta thả vịt đầy đồng Mạc Thước men theo bầy vịt để lụm trứng, cứ lụm được đôi ba chục hột vịt là chia cho Bảo Châu hơn phân nữa. Vui nhất là cái trò nhà chòi Mạc Thước trổ tài xây nhà, lấy tre để làm cái khung, lấy lá dừa lợp 4 vách và mái nhà nằm gọn gàng ở trên. Bảo Châu thì khéo léo nặn đất thành cái nồi rồi lấy lục bình dưới sông làm cá, làm bánh mì, cũng ra vẻ là nữ công gia chánh lắm chứ, lúc ấy ta nói vui phải biết. Đặc biệt là cái hôm mà ba mẹ Mạc Thước vắng nhà, hồi đó còn nhỏ nên không nghĩ ngợi nhiều Mạc Thước rủ Bảo Châu qua chơi trò vợ chồng như mấy đứa con nít trong xóm, đó cũng là cái lúc mà cả 2 bắt đầu nảy sinh những sự tò mò tuổi mới lớn. Mạc Thước nhìn xung quanh thấy không có ai bèn dắt Bảo Châu vào phòng riêng rồi khoá kín cái cửa bằng gỗ kêu keng két. Cả 2 bắt đầu chơi trò "vợ chồng" lần mò khám phá cơ thể của nhau một cách thích thú. Bảo Châu thân là con gái nên có chút ngại ngùng e thẹn khi thấy "thằng nhỏ" của người kia ngốc lên dựng đứng dù da qui đầu chưa lột. Mạc Thước thì cảm giác như có một làn sóng xung kích đang truyền khắp cơ thể trước những gì mình thấy, nó giống như một con sò trắng phau mà anh ta hay nghe mấy chú, mấy bác trong xóm xì xào với nhau lúc say xỉn, nay được chứng kiến tận mắt đúng là đã cái nư. Những điều huyền bí của cơ thể đối phương dường như đã được khai mở. Mạc Thước cúi xuống có ý định nếm thử vị của con sò ấy ra sao thì nhận một cú tát không thể đau hơn lên má, cú tát sau đó làm mặt Mạc Thước sưng lên nhưng anh ta chẳng có ý định phản kháng mà ngược lại có một cái gì đó nó thôi thúc Mạc Thước muốn nữa, muốn Bảo Châu đánh anh ta thêm vài cái mới thoả lòng.
Hồi còn bé ai mà không có một lần nông nỗi, ai lại không phạm phải sai lầm. Mạc Thước cũng vậy anh ta thích những cảnh nữ tra tấn nam trên phim mà không biết rằng nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai về sau. Mạc Thước cũng mày mò được cách thủ dâm làm sướng con cu mình trước rồi tính sau. Khi ở nhà một mình Mạc Thước cầm lấy con cu nghịch một tí, không ngờ cái vòi teo héo bỗng chĩa thẳng ra căng cứng vì một chút kích thích. Anh ta bắt đầu sục ở đầu cu, loay hoay một hồi cũng đạt được khoái cảm nhưng độ tuổi này cơ thể Mạc Thước còn bé, lông mu còn chưa mọc thì lấy đâu ra tinh trùng. Sau cuộc giằng co giữa đôi tay và chú chim bé nhỏ làm cho mồ hôi mồ kê đổ ướt người nên Mạc Thước phải đi tắm kẻo lát ba mẹ về thì không biết giải thích thế nào. Hồi còn bé Mạc Thước vô tư trước những khoái cảm nhất thời, trong lúc sung sướng Mạc Thước luôn suy nghĩ về Bảo Châu, cô bé gần gũi nhất với anh ta, xinh đẹp giỏi giang lại còn khéo léo nhiệt tình. Lúc tát lên mặt Mạc Thước không may cô ta sử dụng tay trái là tay nghịch, và đó là bàn tay mà cô bé sử dụng để thủ dâm trước khi sang chơi nhà Mạc Thước. 5 dấu tay hằn lên mặt cậu nhóc với mùi hương dịu nhẹ từ khe lồn bé nhỏ mỏng manh. Mùi hương ấy cộng với máu khổ dâm từ nhỏ khiến Mạc Thước bị thôi miên vào cuộc chơi lúc ấy bởi chính Bảo Châu - cô gái mà giờ đây đã thiến anh ta một cách lạnh lùng như mùa đông giá rét. Bảo Châu nhận ra việc giấu giếm anh ta cũng chẳng ích lợi gì nên hôm nay phải nói ra cho Mạc Thước biết một chuyện:
- Trước hết xin lỗi anh. Nhưng không nói ra bây giờ thì sau này ngại lắm đó đa
- Em nói đi Bảo Châu, anh nghe mà
- Nói anh không giận nghe. Tui giấu anh, lúc quen ông Tây tui có qua lại với ông ấy nên dụ dỗ được ổng. Tiền bạc, ăn uống, đi lại, tiện nghi ở đây là tui nhờ ổng hết
- Thiệt vậy luôn đó đa!
- Thiệt. Tui với anh ở trọ bấy lâu nay cũng khó chịu lắm rồi. Mai tụi mình dọn qua nhà ổng ở luôn đi, khỏi đóng tiền trọ mỗi tháng
Mạc Thước ngơ ngác chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, tim anh ta đập nhanh như nhận phải cú sốc tâm lí nhưng vì quá mê muội Bảo Châu nên anh ta đành phải chấp nhận tất cả mọi quyết định của cô ấy. Không ngờ một cô gái quê trong sáng hồn nhiên như vậy mà thay đổi nhanh quá, cô bé ngày nào còn đi thả diều, ra đồng lụm trứng cùng Mạc Thước nay đã trưởng thành thật rồi. Cô ta đã là người lớn rồi, cũng đúng Bảo Châu có nét đẹp riêng của gái quê mà không phải cô gái nào ở thành phố cũng có được. Một nét đẹp khiến mọi đàn ông say mê, khiến cho các cô gái cùng trang lứa phải ganh tị. Bảo Châu có một sức hút đến lạ kì đến nỗi người Tây còn phải chết mê chết mệt.
- Chiều nay anh gom đồ đạc lại hết đi. Đặng ngày mai mình đi qua cái một luôn khỏi mất công lu bu
- Ừ ừ tui làm liền
Bảo Châu dần thay đổi từ phong cách ăn mặc cho đến cách nói chuyện, giao tiếp. Ngày nào còn vận áo bà ba thoải mái làn gió đùa thì giờ đây cô bó buộc cơ thể vào những chiếc váy xẻ, những bộ đồ quyền rũ áo hở vai quần ngắn ngang đùi. Nhức mắt là những bộ đồ ngủ mỏng tanh vào ban đêm đến độ Mạc Thước không dám để cô đi ra ngoài. Kể từ khi cả 2 sang nhà ông Tây, Bảo Châu có vẻ khác đi quá nhiều. Ông Tây tên là Dorch Thomes người ta hay gọi ông là ông Đốc Đôm cho giống người Việt. Ông ta đã làm ở đây ngót nghét gần chục năm nên nói tiếng Việt cũng khá rành rọt. Bảo Châu quen ông Đốc Đôm khi mới vào làm, ông ta là quản lí nhưng lại đem lòng say mê nét đẹp của Bảo Châu, mọi chuyện khó khăn trong công việc của Bảo Châu đều được ông ta giải quyết hết. Sau khi thiến Mạc Thước, Bảo Châu thường giải quyết nhu cầu tình dục bằng con cặc 20 phân của ông ta mà không hề cho Mạc Thước hay biết, cô ta gặp ông Đốc Đôm vào mỗi tối và lấy lí do là tăng ca nên về muộn. Nghe nói cặc người Tây vừa dài vừa bự lại còn cong xuống như một quả chuối to, đùm trứng dái thì xệ xuống, nặng trĩu vì ứ tinh. Chắc là lâu quá không được giải toả nên khi gặp Bảo Châu ông ta quyết tâm quen cho bằng được cô ấy. Và đến bây giờ nhờ những lần chiều chuộng và làm hài lòng ông Đốc Đôm, cô ta chính thức sở hữu căn nhà to đùng của ông Đốc Đôm. Mạc Thước được xem như một quản gia kề cạnh Bảo Châu. Ban đầu ông Đốc Đôm không chịu để Mạc Thước ở cùng Bảo Châu nhưng vì cô ta biết cách làm ông sung sướng nên cuối cùng cũng thuyết phục được ông ta.
Cũng như mọi lần Bảo Châu yêu cầu Mạc Thước ở ngoài để xem cô ta ân ái với ông Đốc Đôm khi ông về nhà sau giờ làm việc trên công ti. Mạc Thước mở hé cửa rồi nhìn trộm vào phòng ông Đốc Đôm. Anh ta há hốc mồm khi thấy ông Đốc Đôm từng bước cởi bỏ từng lớp vải trên người Bảo Châu. Càng sốc hơn nữa khi Bảo Châu phục vụ ông ta một cách điêu luyện. Mặt anh không còn chút máu, lòng anh có chút ghen tị với ông ta. Mạc Thước nhìn xuống chỗ Bảo Châu đã cắt đi lẽ ra người mà Bảo Châu phục vụ là anh ta chứ không phải là một ai khác. Nhưng chuyện đã lỡ rồi, mọi thứ đã đi quá xa mà không còn cách nào để quay lại. Chính anh ta là người phản bội Bảo Châu trước. Nhưng kì lạ thay càng nhìn Bảo Châu phục vụ ông Đốc Đôm, Mạc Thước càng bị kích thích, chẳng lẽ máu khổ dâm từ nhỏ của anh lại trổi lên ngay lúc này ư. Mạc Thước cởi thắt lưng đưa 2 ngón tay xuống cái lỗ tiểu nhăn nhúm rồi xoa lấy xoa để một cách sung sướng. Tay còn lại anh chọc chọc vào lỗ đít, cảm giác này là sao? Tại sao nó lại làm anh hưng phấn lạ kì, rõ ràng chỗ đấy đã bị cắt đi rồi mà. Bàn tay mềm mại từng thiến Mạc Thước giờ lại sục cặc cho ông Đốc Đôm, miệng Bảo Châu ngậm lấy đầu cu mà mút cho kì hết dịch hoàn trong đấy. Khuôn miệng bé nhỏ làm sao mà chứa hết con cặc quá khổ này. Con cặc bóng lưỡng, cái đầu đỏ hỏn, thân nổi gân xanh, ướt át trong miệng của Bảo Châu. Vào được nữa đoạn ông Đốc Đôm không chịu nổi nữa bèn bắn tinh vào miệng Bảo Châu đợt tinh quá mạnh khiến cô giật bắn đầu ra sau, mái tóc hất theo một cách huyền ảo. Chưa dừng lại Bảo Châu cởi luôn áo ngực rồi kẹp con cặc ấy vào cái khe giữa ngực. Không cho con cặc Tây này được một phút nghỉ ngơi, Bảo Châu chà con cặc lên xuống giữa khe ngực. Đồi núi trập trùng ấm áp khiến ông Đốc Đôm một lần nữa xuất tinh. Bảo Châu tiếp tục dùng miệng mút cho sạch tinh dịch dính trên đầu cu. Vội đeo cái bao cao su lên con cặc cong vút ấy, Bảo Châu bắt đầu cho khe lồn của mình ngồi lên cái trụ mà nhúng một cách thô bạo. Đến lúc này ông Đốc Đôm bắt đầu la toáng lên rồi rên ư ử như con chó tru giữa đêm. Cơn đau tức nơi bìu dái bắt đầu xen kẽ vào từng đợt sung sướng đến nỗi ông ta phải thốt lên: "Bảo Châu à, em thiến anh mất". Nghe đến từ thiến, đột nhiên có một sự kích thích mạnh dâng trào trong Mạc Thước nó gợi lại chuyện cũ làm anh ta chợt xuất ra một dòng nước nhờn trong suốt. Bảo Châu cũng không ngoại lệ, cô ta có vẻ lấy lại tinh thần sau những lần thất vọng khi ham muốn quá cao mà không có cách nào giải quyết, một sự thôi thúc khiến cô muốn tìm lại cảm giác sung sướng khi trước. Đúng rồi là thiến, chỉ có lúc thiến con cặc của đàn ông mới làm cô xuất ra nhiều dâm thủy đến vậy... Sau khi cuộc mây mưa này vừa kết thúc ông Đốc Đôm mệt lã người nên chìm vào giấc ngủ say, còn Bảo Châu trở về phòng với cái lồn ướt sũng, nước lồn chảy xuống gót chân. Cô ra lệnh cho Mạc Thước nằm xuống rồi ngồi hẳn lên mặt anh ta, bắt anh ta làm sạch. Cái lồn vừa mới đụ ông Tây nên còn nóng hổi. Mạc Thước vừa sướng vừa nhục húp lấy ừng ực dòng dâm thủy tuông trào như thác đổ. Anh không còn cách nào khác ngoài việc tuân theo lệnh của Bảo Châu. Cô ta lấy chân rà xuống đũng quần ướt nhẹp của Mạc Thước rồi ra ý mỉa mai:
- Đã là thái giám rồi mà không hiểu sao anh vẫn xuất tinh được vậy nhỉ? Tui nói cho anh biết. Hiện tại mình cứ chiều chuộng ông Đốc Đôm đi rồi sau này tính tiếp.
- Ưm... (Mạc Thước chỉ biết rên khi bị cái lồn của Bảo Châu đè lên, cô ta có biểu hiện của sự khoái cảm. Cái lồn giật liên hồi ép lấy khuôn mặt của Mạc Thước)
- Lương của ổng 1 tháng là bằng anh tích góp cả năm đó. Nghe theo tui, chịu nhục một chút rồi sau này tui dắt về quê. Đừng nói chuyện theo kiểu xưa nữa. Mình phải bắt chước thời đại anh nghe tui nói hông? (Bảo Châu bước xuống dùng hai tay nâng khuôn mặt của Mạc Thước rồi lau nước lồn của mình trên miệng anh ta)
- Anh biết rồi, giờ anh nên làm gì hả Bảo Châu?
- Anh ngoan rồi đó. Tối nay anh vào giường cầm lấy cái khoá này rồi trói tay chân ông Đốc Đôm vào 4 góc giường. Mọi chuyện còn lại cứ để tui lo
- Em tính làm gì ổng hả Bảo Châu? Mình có cần phải làm ông ấy đau vậy không?
- À không đau lắm đâu. Quên nữa kể từ ngày mai anh phải gọi tui là cô chủ đi. Giờ anh có ra cái giống mẹ gì đâu gọi anh là anh tui ngượng miệng lắm
Mạc Thước buồn bã gật đầu, thì ra trước giờ Bảo Châu chỉ xem mình là một con thú nuôi trong nhà thôi sao? Từ khi bị Bảo Châu thiến cô ta đã không còn xem anh như một người bình thường nữa, cô có biểu hiện khinh thường Mạc Thước và xem anh như một thái giám thời phong kiến chỉ để sai vặt và hầu hạ cho cái lồn đói khát nhục dục của cô. Mọi thứ vật chất của anh đều là của Bảo Châu, khoái cảm của anh phải phụ thuộc tuyệt đối vào cô ấy. Trông anh thật đáng thương, nhưng trái lại tận sâu bên trong anh ấy muốn như thế, nó hào hứng khi được Bảo Châu đối xử như vậy. Bây giờ nếu như mọi người biết anh không còn là đàn ông, không còn con cu nữa thì làm sao anh sống đây. Đến cả đi đái cũng không thể tùy tiện đứng ở bãi cỏ ven đường mà phải tìm nhà vệ sinh để giải quyết. Than vãn trong lòng bao nhiêu đấy là đủ rồi, Mạc Thước theo lời của Bảo Châu trói 2 tay ông Đốc Đôm vào cái khoá rồi móc vào góc giường, 2 chân cũng vậy. Sau đó, Mạc Thước ngồi lên cái ghế võng lắc lư suy nghĩ, không ngờ sức nặng của cơ thể Bảo Châu cùng mùi thơm dạ hương toả ra từ lồn cô ấy hoà quyện vào miệng khiến anh cảm thấy thoải mái biết bao. Dù anh không muốn chạm vào người đàn ông kia nhưng để làm hài lòng Bảo Châu nên anh phải cắn răng mà chịu đựng.
Bảo Châu đem vào phòng một cái máy có hình dáng giống máy hàn và một hộp dụng cụ y tế có dấu cộng y khoa (+), cô nhờ Mạc Thước khoá cửa phòng lại. Lấy ít rượu vang đỏ lạnh ngắt cô tạt thẳng vào mặt ông Đốc Đôm, ông ta giật mình tỉnh lại giữa chừng. Ông Đốc Đôm chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đôi mắt nheo nheo vì ánh sáng phòng, ông định bước xuống giường thì 4 cái khoá đã cố định tứ chi của ông ta trên giường. Mùi thơm nồng nặc của rượu vang lan toả trên giường thành một vũng. Bảo Châu đứng phía trên mặt bộ đồ y tế, cô mang tất trắng đi giày đỏ ra dáng một y tá lành nghề. Nhìn bộ dạng của ông Đốc Đôm lượm thượm, khó di chuyển làm Bảo Châu buồn đái, cô cởi quần lót nhét vào miệng Mạc Thước khi anh vẫn còn đứng ở góc phòng ngạc nhiên. Bảo Châu ra lệnh cho anh ngồi cố định trên chiếc ghế võng, tận hưởng mùi hương từ chiếc lót của cô và quan sát những gì cô sắp làm. Cô ta nhắm ngay ngắn vào mặt ông Đốc Đôm rồi đái xỉa xối vào mặt ông ta, ông ta cựa quậy, sặc sụa vì mùi nước tiểu. Kết hợp với mùi rượu vang, mùi nước tiểu của cô gái tràn ngập trong căn phòng, không ngờ nó lại tạo thành một mùi thơm khó tả. Đái xong rồi, Bảo Châu bóp mạnh vào miệng ông Đốc Đôm rồi nhổ vào đấy một ít nước bọt. Không ngờ một cô gái xinh đẹp lại bộc lộ sự bạo dâm khác lạ, đến Mạc Thước còn bất ngờ trước cô gái mình từng thương. Ông Đốc Đôm vẫn còn mệt mỏi vì cuộc chơi lúc nãy nên một chút tác động làm ông ta khó chịu, ông ta gằng giọng:
- Mày làm gì tao vậy con khốn?
- Ông vừa nói gì? (Bảo Châu cười khinh bỉ). Con khốn mà ông đã lợi dụng để làm đồ chơi tình dục. Con khốn phục vụ cho con cặc nứng của ông 4 năm qua mà không một lời than vãn
- Thả tao ra. Nhanh. Thả ra. Tao mà thoát ra là tụi mày tới số
- Có thật không? Nực cười, thế thì gắng một chút sức lực còn lại mà la như thế nha. Em sẽ cắt con cặc giúp anh nha
- (Ông Đốc Đôm sợ hãi, dịu giọng) Sao... Sao lại cắt cu? Bảo Châu à, anh làm gì sai thì cho anh cơ hội anh sửa. Đừng cắt cu anh mà Bảo Châu
- Lúc nãy rống lắm mà, hét to nữa đi. Trễ rồi, phối hợp ăn ý với tụi em. Đảm bảo không đau đâu
- Thằng kia mày còn ngồi ở đó hả. Mau lại đây thả tao ra mau. Tụi mày, tụi mày... (Ông ta thở hổn hển)
- Bây giờ em là người sở hữu căn nhà này. Nên anh có thể bị tống cổ đi bất cứ lúc nào. Bây giờ em cho cưng 1 ân huệ. Từ nay về sau gọi em là cô chủ Bảo Châu thì một lát em sẽ nhẹ tay cho. Nói!
- Cô chủ...
Mạc Thước lặng người chỉ biết nhìn mà không thể can thiệp. Anh cởi hết đồ trên người trong khi cái miệng vẫn còn ngậm quần lót của Bảo Châu. Chỗ đi đái của anh chỉ còn một cái lỗ nhỏ xíu chức năng duy nhất là để đái, chức năng còn lại bị Bảo Châu phế bỏ rồi. Ông Đốc Đôm nhìn thấy Mạc Thước bị thiến cả cụm như thế nên ông sốc lắm. Ông ngất đi trong vẻ mặt hào hứng của Bảo Châu. Cô ta yêu cầu Mạc Thước nhả quần lót ra rồi ở phía sau bú cái lồn đang nứng đỏ 2 mép lồn căng tức hồng hào. Cô ta bắt đầu khởi động cái máy hàn y tế chụp lấy con cặc của ông Đốc Đôm, nó teo lại còn phân nữa, có lẽ con cặc ấy không đủ bản lĩnh để cương lên cong vút sừng sững như có một dấu hiệu chẳng lành. Bảo Châu lựa ngay cái mạch máu hiện rõ lên đường gân trên thân cu rồi chích 1 mũi thuốc tê. Con cặc Tây cứ thế xìu xuống mềm nhũng, Bảo Châu kéo con cu ra lần xuống sát gốc rồi lấy bút lông khoanh một vòng làm dấu. Tới đây cô rên rỉ một cách dâm đãng vì Mạc Thước đang bú cái lồn mọng nước của mình. Lấy lại bình tĩnh Bảo Châu tiếp tục buộc con cặc ấy bằng dây chun y tế màu trắng ngay điểm làm dấu. Bảo Châu ghì đầu Mạc Thước để anh thục cái lưỡi vô dụng kia vào sâu trong lồn cô. Tiếp tục lấy sợi dây điện của máy hàn cô kẹp vào cây kim rồi đâm lên mu của ông Đốc Đôm, đầu dây còn lại cô kẹp lên cây dao mổ y tế. Khi lưỡi dao chạm vào phía trên gốc cu, nó tạo thành một mạch điện kín làm cho lưỡi dao trở nên bén hơn, nó đi một đường ngọt sớt khi Bảo Châu bắt đầu rạch, rạch tới đâu chỗ đấy cháy đen vì máy hàn y tế nhờ thế nên việc cắt con cặc to đùng này dễ dàng hơn, không quá máu me. Mùi thịt khét nghẹt bốc lên nồng nặc con cặc to hung hãng đứt lìa khỏi cơ thể vật chủ giờ đây nằm gọn trong nắm tay của Bảo Châu. Nó làm Bảo Châu hưng phấn, cô tiếp tục rọc đến lớp da bìu 2 quả trứng trắng bóc thoi thóp chờ cô thiến đi. Không chờ đợi nữa cô cắt dứt khoác một bên cuốn trứng bên còn lại cô cắt quả dái làm đôi để khám phá bên trong có gì. Nó giống như một cái lưới lọc nước bao gồm rất nhiều sợi gân màu trắng xếp đều lên nhau. Việc phẫu thuật quá đơn giản nhưng không kém phần tỉ mỉ, Bảo Châu cho một trứng lên lòng bàn tay để ngắm nhìn nó trước khi đóng hộp để dành bộ "dụng cụ" của đàn ông cho việc sưu tầm và trưng bày. Đây là lần đầu tiên cô tiến hành thiến đàn ông dưới hình thức là một vị nữ bác sĩ phẫu thuật, nó nhẹ nhàng hơn không hoang dại như cách cô đã từng thiến Mạc Thước. Cô khâu lại những đường chỉ đều tăm tắp, gọn gàng, sạch sẽ. Bảo Châu khoan thai thiến đàn ông như một chuyện bình thường trong cuộc sống, như một bữa cơm hằng ngày.
Ông Đốc Đôm lim dim trong giấc ngủ, ông mơ thấy có một cô gái thân thuộc đang vui đùa với ông rồi bỗng nhiên thiến ông đi trong sự ngỡ ngàng và tuyệt vọng, thật buồn khi thức giấc điều đấy lại trở thành sự thật. Ông cứ ngỡ như chỉ có giấc mơ về việc đái dầm mới là giấc mơ duy nhất thành hiện thực. Ông Đốc Đôm chỉ biết khóc than trước những gì đã diễn ra. Về phần Mạc Thước, hôm nay ngoài được bú lồn Bảo Châu một cách thoả thích, anh còn tìm được những khoái cảm khó quên khi bắt đầu cuộc sống của thái giám. Trong lúc bú lồn, Mạc Thước cho tay xuống lỗ tiểu anh cố túm lấy một nhúm da nhăn đùm rồi sục nó như một con cu giả và điều đấy không làm anh thất vọng, dây thần kinh khoái cảm vẫn còn sót lại khiến anh sung sướng tận hưởng cảm giác ấy, anh xuất tinh bình thường chỉ là trong tinh dịch của anh không có tinh trùng. Bảo Châu mãn nguyện lắm, cô ta được sống là chính mình khi thu phục thành công một người đàn ông nữa thành nô lệ của riêng cô. Họ sẽ sẵn sàng phục vụ, hầu hạ cô vô điều kiện. Bảo Châu để đôi tay lên chỗ thiến của ông Đốc Đôm rà soát qua lại để kiểm chứng là cô đã thiến sạch rồi không còn sót lại dù chỉ là 1 sợi dây nứng. Rõ ràng khi một cô gái xinh đẹp ma sát với cơ thể thô kệch mà nó không có phản ứng gì nữa thì chắc chắn việc thiến đã thành công. Tiếc là lúc trước Bảo Châu đã lấy Mạc Thước để làm vật thí nghiệm và không may thiến sót, chỗ lỗ tiểu của anh ta vẫn nhô ra một góc nhỏ xíu khi gặp kích thích từ Bảo Châu. Nó giống như một sự cương cứng nữa vời nhưng không sao nể tình là người thương lúc nhỏ nên Bảo Châu để Mạc Thước được xuất tinh vào những lúc cô cho phép.
- Thưa cô chủ Bảo Châu sắp tới mình nên làm gì tiếp theo ạ?
- Mình nên ở thành phố thêm vài năm nữa để cho ông Đốc Đôm hoàn toàn thích nghi với hoàn cảnh mới rồi tính tiếp. Có thể chúng ta sẽ mua đất tại đây hoặc về quê kiếm sống
- Tui nghĩ mình nên về quê thưa cô chủ. Cuộc sống ở đấy an nhàn hơn ít cạnh tranh hơn thành phố
- Cũng có lí
- Dạ vâng, thưa cô chủ Bảo Châu